Kính chào quý khách ghé thăm Vườn Thơ





Ta còn nhớ vết hằn sâu cửa ngục
Trái tim tù còn đọng chút dư âm
Một chút thôi mà mãi mãi ngàn năm
Em nhốt kín đời ta như huyền thoại

Là huyền thoại nên ta nhiều mộng ước
Cho hồn thơ chấm phá nét phong trần
Chỉ là thơ em nào phải giai nhân
Vậy mà giết đời ta trong bằng trắc

Tình và thơ để muôn đời lưu trữ
Ta giang hồ - buồn mượn chén quỳnh tương
Em là mây giăng mắc cảnh vô thường
Làm lạc bước phong trần vào cõi tục

Nửa đời qua ta phong trần áo vải
Xòe bàn tay vẩn tay trắng tình không
Ðời vui ư ? - Ừ ! Vui với nỗi lòng
Ðêm rưng lệ ngỡ rượu hồng ngày cưới ...