Biết nói làm sao hết nỗi lòng
Hè đông tuyết bão lớp lớp mong
Xuân Thu sóng gợn trùng trùng nhớ
Trời hởi người ơi có biết không

 


Một áng thơ là một nỗi sầu
Một lần lệ đổ một mùa ngâu
Một lần dang dở một lần khổ
Một phút tình si một phút đau ...

 

 


Kìa ai nhặt cánh hoa tàn
Dáng như nuối tiếc tuổi vàng đã qua

Thoạt trông, lòng những xót xa
Tươi hoa mấy lúc tàn hoa mấy thì


Mười năm đèn sách đi thi
Một trường danh lợi khác gì biển dâu

Ðời người nào khác bóng câu
Vừa son trẻ đó bổng đâu bạc đầu

 

Thường Sơn