QUYỂN
THỨ BẢY
Đời Diêu Tần ngài
Tam-Tạng Pháp-Sư Cưu-Ma-La-Thập vâng chiếu dịch. Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Việt
Dịch
KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
PHẨM "DIỆU-ÂM BỒ-TÁT"
THỨ HAI MƯƠI BỐN
1. Lúc bấy
giờ, Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật từ nhục kế(1)
tướng đại nhơn,
phóng ra ánh sáng, và phóng ánh sáng nơi tướng lông trắng giữa chặn mày, soi
khắp tám trăm muôn ức na-do-tha hằng-hà-sa các cõi Phật ở phương Đông.
Qua khỏi số cõi đó có thế giới tên Tịnh-Quang-Trang-Nghiêm. Nước đó
có Phật hiệu: Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Như-Lai, Ứng-Cúng, Chánh-Biến-Tri,
Minh-Hạnh-Túc, Thiện-Thệ, Thế-Gian-Giải, Vô-Thượng-Sỹ, Điều-Ngự Trượng-Phu,
Thiên-Nhơn-Sư, Phật Thế-Tôn(2),
được vô-lượng vô
biên đại chúng Bồ-tát cung kính vây quanh, mà vì chúng nói pháp.
Ánh sáng lông trắng của Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật soi khắp cõi nước
đó.
2. Lúc đó,
trong nước Nhứt-Thiết-Tịnh-Quang-Trang-Nghiêm có một vị Bồ-tát tên là
Diệu-Âm, từ lâu đã trồng các cội công đức, cúng dường gần gũi vô-lượng trăm
nghìn muôn ức các Đức Phật, mà đều đặng trọn nên trí huệ rất sâu, đặng môn
"Diệu-Tràng-Tướng Tam-muội", "Pháp-Hoa Tam-muội", "Tịnh-Đức Tam-muội",
"Tú-Vương-Hý Tam-muội", "Vô-Duyên Tam-muội", "Trí-Ấn Tam-muội",
"Giải-Nhứt-Thiết-Chúng-Sanh-Ngữ-Ngôn Tam-muội", "Tập-Nhứt-Thiết-Công-Đức
Tam-muội", "Thanh-Tịnh Tam-muội", "Thần-Thông-Du-Hý Tam muội", "Huệ-Cự
Tam-muội", "Trang-Nghiêm-Vương Tam-muội", "Tịnh-Quang-Minh Tam-muội",
"Tinh-Tạng Tam-muội", "Bất-Cộng Tam-muội", "Nhựt-Triền Tam-muội" v.v... đặng
trăm nghìn muôn ức hằng-hà-sa các đại Tam-muội như thế.
Quang Minh của Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật soi đến thân vị Bồ-tát đó,
liền bạch cùng Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật rằng: "Thế-Tôn! Con phải qua
đến cõi Ta-bà để lễ lại gần gũi cúng dường Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật, cùng để
ra mắt Ngài Văn-Thù-Sư-Lợi Pháp-Vương-Tử Bồ-tát, Dược-Vương Bồ-tát, Dõng-Thí
Bồ-tát, Tú-Vương-Hoa Bồ-tát, Thượng-Hạnh-Ý Bồ-tát, Trang-Nghiêm-Vương
Bồ-tát, Dược-Thượng Bồ-tát".
Khi đó,
Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật bảo ngài Diệu-Âm Bồ-tát: "Ông chớ có khinh
nước Ta-bà sanh lòng tưởng là hạ liệt. Thiện-nam-tử! Cõi Ta-bà kia cao thấp
không bằng, các núi đất đá đầy dẫy sự dơ xấu, thân Phật kém nhỏ, các chúng
Bồ-tát thân hình cũng nhỏ, mà thân của ông cao đến bốn muôn hai nghìn
do-tuần, thân của Ta sáu trăm tám mươi muôn do-tuần. Thân của ông tốt đẹp
thứ nhứt, trăm nghìn muôn phước sáng rỡ đẹp lạ, cho nên ông qua chớ khinh
nước kia, hoặc ở nơi Phật, Bồ-tát cùng cõi nước mà sanh lòng tưởng cho là hạ
liệt.
Ngài Diệu-Âm Bồ-tát bạch với Phật đó rằng: "Thế-Tôn! Con nay qua cõi
Ta-bà đều là do sức thần của Như-Lai, do thần thông du-hý của Như-Lai, do
công đức Trí-huệ trang nghiêm của Như-Lai".
3. Lúc đó,
ngài Diệu-Âm Bồ-tát chẳng rời khỏi tòa, thân chẳng lay động mà vào trong
Tam-muội, dùng sức Tam-muội ở nơi núi Kỳ-Xà-Quật, cách pháp tòa chẳng bao xa
hóa làm tám muôn bốn nghìn các hoa sen báu: vàng Diêm-phù-đàn làm cọng, Bạc
làm cánh, Kim-cang làm nhụy, Chân-thúc-ca bảo làm đài.
Bấy giờ, ngài Văn-Thù-Sư-Lợi Pháp-Vương-Tử thấy hoa sen đó bèn bạch
cùng Phật rằng: "Thế-Tôn! Đây do nhơn duyên gì mà hiện điềm tốt nầy, có ngần
ấy nghìn vạn hoa sen: vàng Diêm-phù-đàn làm cọng, Bạc làm cánh, Kim-cang làm
nhụy, Chân-thúc-ca bảo làm đài?"
Khi ấy, Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật bảo ngài Văn-Thù-Sư-Lợi rằng: "Đó là
Diệu-Âm đại Bồ-tát từ cõi nước của Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật muốn cùng
tám muôn bốn nghìn Bồ-tát vây quanh mà đến cõi Ta-bà này, để cúng dường gần
gũi lễ lạy nơi Ta cùng muốn cúng dường nghe Kinh Pháp-Hoa".
Ngài Văn-Thù-Sư-Lợi bạch Phật rằng: "Thế-Tôn! Vị Bồ-tát đó trồng cội
lành gì, tu công đức gì mà có đặng sức thần thông như thế? Tu Tam-muội gì?
Mong Phật vì chúng con nói danh tự của Tam-muội đó. Chúng con cũng muốn
siêng tu hành đó. Tu hành môn Tam-muội này mới thấy được sắc tướng oai nghi
tấn chỉ của vị Bồ-tát đó. Cúi mong Đức Thế-Tôn dùng sức thần thông khi vị
Bồ-tát đó đến khiến chúng con đặng thấy".
Lúc ấy Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật bảo ngài Văn-Thù-Sư-Lợi: "Đức Đa-Bảo
Như-Lai đã diệt độ từ lâu đây, sẽ vì các ông mà hiện bày thân tướng của
Bồ-tát đó".
Tức thời Đức Đa-Bảo Phật bảo Bồ-tát đó rằng: "Thiện-nam-tử đến đây!
Văn-Thù-Sư-Lợi Pháp-Vương-Tử muốn thấy thân của ông".
4. Bấy giờ
ngài Diệu-Âm Bồ-tát nơi cõi nước kia ẩn mặt, cùng với tám muôn bốn nghìn
Bồ-tát đồng nhau qua cõi Ta-bà, ở các nước trải qua, sáu điệu vang động,
thảy đều rưới hoa sen bằng bảy báu, trăm nghìn nhạc trời chẳng trổi tự kêu,
mắt của vị Bồ-tát đó như cánh hoa sen xanh rộng lớn. Giả sử hòa hiệp trăm
nghìn muôn mặt trăng, diện mạo của ngài tốt đẹp lại hơn nơi đây, thân sắc
vàng ròng vô-lượng trăm nghìn công đức trang nghiêm, oai đức rất thạnh, ánh
sáng chói rực, các tướng đầy đủ như thân Na-La-Diên(3)
bền chắc.
Ngài vào trong đài thất bảo bay lên hư không cách đất bằng bảy cây
Đa-la. Các chúng Bồ-tát cung kính vây quanh, mà đồng đến núi Kỳ-Xà-Quật ở
cõi Ta-bà này, đến rồi xuống đài thất bảo, dùng chuỗi ngọc giá trị trăm
nghìn, đem đến chổ Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật, đầu mặt lễ chân Phật dâng chuỗi
ngọc lên mà bạch Phật rằng: "Thế-Tôn! Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật hỏi
thăm Đức Thế-Tôn ít bịnh, ít khổ, đi đứng thơ thới, sở hành an vui chăng?
Bốn đại điều hòa chăng? Việc đời nhẫn được chăng? Chúng sanh dễ độ chăng?
Không có người nhiều tham dục, giận hờn, ngu si, ganh ghét, bỏn xẻn, kiêu
mạn chăng? Không kẻ chẳng thảo cha mẹ, chẳng kính Sa-Môn(4)
tà kiến tâm chẳng lành, chẳng nhiếp năm tình(5)
chăng?
Thế-Tôn!
chúng sanh hàng phục được các ma oán chăng? Đức Đa-Bảo Như-Lai diệt độ từ
lâu ở trong tháp bảy báu có đến nghe pháp chăng? Lại hỏi thăm Đức Đa-Bảo
Như-Lai: an ổn, ít khổ, kham nhẫn ở lâu đặng chăng? Thế-Tôn! Nay con muốn
thấy thân Đức Đa-Bảo Phật, cúi mong Thế-Tôn chỉ bày cho con được thấy".
Lúc đó, Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật nói với Phật Đa-Bảo rằng: "Ông
Diệu-Âm Bồ-tát này muốn đặng ra mắt Phật".
Đức Đa-Bảo Phật liền nói với Diệu-Âm Bồ-tát rằng: "Hay thay! Hay
thay! Ông có thể vì cúng dường Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật và nghe Kinh
Pháp-Hoa cùng ra mắt Văn-Thù-Sư-Lợi v.v... nên qua đến cõi này".
5. Lúc bấy
giờ, ngài Hoa-Đức Bồ-tát bạch Phật rằng: "Thế-Tôn! Ngài Diệu-Âm Bồ-tát trồng
cội lành gì, tu công đức gì, mà có sức thần thông như thể?"
Đức Phật
bảo ngài Hoa-Đức Bồ-tát: "Thuở quá khứ có Phật hiệu Vân-Lôi-Âm-Vương
Như-Lai, Ứng-cúng, Chánh-biến-tri… cõi nước tên là Hiện-Nhứt-Thiết-Thế-Gian,
kiếp tên Hỷ-Kiến. Diệu-Âm Bồ-tát ở trong một vạn hai nghìn năm, dùng mười
muôn thứ kỹ nhạc cúng dường Đức Vân-Lôi-Âm-Vương Phật cùng dâng lên tám muôn
bốn nghìn cái bát bảy báu. Do nhơn duyên quả báo đó nay sanh tại nước của
Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật, có sức thần như thế.
Hoa-Đức! Ý ông nghĩ sao? Thuở đó, nơi chỗ Đức Vân-Lôi-Âm-Vương Phật,
Diệu-Âm Bồ-tát cúng dường kỹ nhạc cùng dâng bát báu lên đó, đâu phải người
nào lạ, chính nay là Diệu-Âm đại Bồ-tát đây.
Hoa-Đức! Diệu-Âm Bồ-tát này đã từng cúng dường gần-gũi vô-lượng các
Đức Phật, từ lâu trồng cội công đức, lại gặp hằng-hà-sa trăm nghìn muôn ức
na-do-tha Đức Phật".
6. Hoa-Đức!
Ông chỉ thấy Diệu-Âm Bồ-tát thân hình ở tại đây, mà Bồ-tát đó hiện các thứ
thân hình, nơi nơi vì hàng chúng sanh nói Kinh điển này.
Hoặc hiện
thân Phạm-Vương, hoặc hiện thân Đế-Thích, hoặc hiện thân Tự-Tại-Thiên, hoặc
hiện thân Đại Tự-Tại-Thiên, hoặc hiện thân Thiên-Đại-Tướng-Quân, hoặc hiện
thân Tỳ-Sa-Môn-Thiên-Vương, hoặc hiện thân Chuyển-Luân-Thánh-Vương, hoặc
hiện thân các Tiểu-Vương, hoặc hiện thân Trưởng-giả, hoặc hiện thân Cư-sỹ,
hoặc hiện thân Tể-quan, hoặc hiện thân Bà-la-môn, hoặc hiện thân Tỳ-kheo,
Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, hoặc hiện thân phụ nữ của tể quan, hoặc
hiện thân phụ nữ của Bà-la-môn, hoặc hiện thân đồng nam, đồng nữ, hoặc hiện
thân Trời, Rồng, Dạ-xoa, Càn-tát-bà, A-tu-la, Ca-lầu-la, Khẩn-na-la,
Ma-hầu-la-dà, Nhơn cùng Phi nhơn v.v... mà nói Kinh này.
Bao nhiêu địa-ngục, ngạ quỷ, súc sanh và các chỗ nạn đều có thể cứu
giúp, nhẫn đến trong hậu cung của vua biến làm thân người nữ mà nói Kinh
này.
7. Hoa-Đức!
Diệu-Âm Bồ-tát này, hay cứu hộ các chúng sanh trong cõi Ta-bà, Diệu-Âm
Bồ-tát này biến hóa hiện các thứ thân hình như thế ở tại cõi Ta-bà này vì
chúng sanh mà nói Kinh Pháp-Hoa, ở nơi trí-tuệ thần thông biến hóa không hề
tổn giảm. Vị Bồ-tát này dùng ngần ấy trí-huệ sáng soi cõi Ta-bà, khiến tất
cả chúng sanh đều đặng hiểu biết, ở trong hằng-hà-sa cõi nước trong mười
phương cũng lại như thế.
Nếu chúng
sanh đáng dùng thân hình Thanh-văn đặng độ thoát, liền hiện thân hình
Thanh-văn mà vì đó nói pháp.
Đáng dùng thân hình Duyên-giác đặng độ thoát, liền hiện thân hình
Duyên-giác mà vì đó nói pháp.
Đáng dùng
thân hình Bồ-tát đặng độ thoát, liền hiện thân hình Bồ-tát mà vì đó nói
pháp.
Đáng dùng thân hình Phật đặng độ thoát, liền hiện thân hình Phật mà
vì đó nói pháp.
Theo chỗ
đáng độ mà vì chúng hiện các thứ thân hình như thế, nhẫn đến đáng dùng diệt
độ mà đặng độ thoát liền thị hiện diệt độ.
Hoa Đức!
Diệu-Âm đại Bồ-tát trọn nên sức đại thần thông trí-huệ, việc đó như thế.
Lúc ấy ngài Hoa-Đức Bồ-tát bạch cùng Phật rằng: "Thế-Tôn! Ngài
Diệu-Âm Bồ-tát sâu trồng căn lành. Thế-Tôn! Bồ-tát đó trụ Tam-muội gì mà có
thể ở các nơi biến hiện thân hình độ thoát chúng sanh như thể".
Phật bảo ngài Hoa-Đức Bồ-tát: "Thiện-nam-tử! Tam-muội đó tên là
"Hiện-nhứt-thiết-sắc-thân". Diệu-Âm Bồ-tát trụ trong Tam-muội đó có thể
nhiêu ích vô-lượng chúng sanh như thế".
8. Lúc nói
phẩm "Diệu-Âm Bồ-tát" này những Bồ-tát cùng đi chung với Diệu-Âm Bồ-tát tám
muôn bốn nghìn người đều đặng: "Hiện-nhứt-thiết-sắc-thân Tam-muội". Vô-lượng
Bồ-tát trong cõi Ta-bà này cũng đặng Tam-muội đó và Đà-la-ni.
Khi ngài
Diệu-Âm đại Bồ-tát cúng dường Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật và tháp của Đa-Bảo
Phật xong rồi, trở về bổn độ, các nước trải qua đều sáu điệu vang động, rưới
hoa sen báu, trổi trăm nghìn muôn ức các thứ kỹ nhạc, đã đến bổn quốc cùng
tám muôn bốn nghìn Bồ-tát vây quanh đến chỗ Đức Tịnh-Hoa-Tú-Vương-Trí Phật
mà bạch rằng: "Thế-Tôn! Con đến cõi Ta-Bà lợi ích chúng sanh, ra mắt Đức
Thích-Ca-Mâu-Ni Phật và ra mắt tháp Đức Đa-Bảo Phật lễ lạy cúng dường, lại
ra mắt Văn-Thù-Sư-Lợi Pháp-vương-tử Bồ-tát, Dược-Vương Bồ-tát,
Đắc-Cần-Tinh-Tấn-Lực Bồ-tát, Dõng-Thí Bồ-tát, cũng làm cho tám muôn bốn
nghìn vị Bồ-tát này đặng "Hiện-nhứt-thiết-sắc-thân Tam-muội".
Lúc nói
phẩm "Diệu-Âm Bồ-tát lai vãng" này, bốn muôn hai nghìn vị Thiên-tử đặng
Vô-sanh pháp-nhẫn. Hoa-Đức Bồ-tát đặng Pháp-Hoa Tam-muội.
Thích nghĩa:
(1) NHỤC KẾ: Trên đầu đức Phật, thịt đùn lên cao như hình búi
tóc. Là 1 tướng tốt trong 32 tướng tốt của thân Phật.
(2) 10 HIỆU: Mỗi vị Phật đều có 10 hiệu này, phải đủ 10 hiệu này
mới phải Phật:
-1-
Như-Lai: Toàn thân thể như như bất động, tùy duyên hóa độ mà đến trong
muôn loài - đến trong muôn loài mà vẫn như bất động.
-2-
Ứng-Cúng: Ruộng phước vô-lượng vì lợi quần sanh nên đến thọ sự cúng
dường của chín giới.
-3- Chánh-biến-tri: Hiểu biết
suốt thấu khắp tất cả pháp một cách chơn chánh đúng như thật.
-4-
Minh-hạnh-túc: Minh= Trí-huệ, Hạnh= Công hạnh lợi mình lợi người.
Trí-huệ và công hạnh đều hoàn bị.
-5- Thiện-thệ: Khéo qua. Qua
Niết-bàn nhưng vẫn thường độ sanh nhưng vẫn không rời Niết-bàn.
-6-
Thế-gian-giải: Rành rẻ tất cả pháp của thế gian và xuất thế gian.
-7- Vô-thượng-sĩ: Đấng vô thượng không còn ai
trên.
-8- Điều-ngự-trượng-phu:
Bực trượng phu hay điều hòa hóa độ chúng sanh nhu hòa và hay ngự phục hóa độ
chúng sanh cang cường.
-9-
Thiên-nhơn-sư: Thầy của tất cả Trời, Người v.v...
-10-
Phật: Đấng Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.
Thế-Tôn: Hiệu chung của 10 hiệu trên. nếu được đủ 10 đức hiệu trên
thời là bực tôn quý của thế gian và xuất thế gian.
(3) NA-LA-DIÊN: Tức là kim-cang = một chất cứng rắn, không chi
phá vở được.
(4) SA MÔN: Hiệu chung của tất cả người xuất gia.
(5) NĂM TÌNH: Năm căn: Nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt, thân.
|