Nam Mô Pháp Hoa Hội Thượng Phật Bồ Tát

 
 

 

QUYỂN THỨ SÁU

Đời Diêu Tần ngài Tam-Tạng Pháp-Sư Cưu-Ma-La-Thập vâng chiếu dịch. Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Việt Dịch

 

KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA 

PHẨM "THƯỜNG BẤT KHINH BỒ-TÁT" THỨ HAI MƯƠI

         

      1. Lúc bấy giờ, Phật bảo ngài Đắc-Đại-Thế đại Bồ-tát rằng: "Ông nay nên biết! Nếu có Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di nào thọ trì Kinh Pháp-Hoa này đặng công đức như trước đã nói, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân cùng ý thanh-tịnh, như có người nói lời thô ác mắng nhiếc chê bai, mắc tội báo lớn cũng như trước đã nói".

          2. Đắc-Đại-Thế! Về thuở xưa quá vô-lượng vô biên bất khả tư nghị, vô số kiếp, có Phật hiệu là Oai-Âm-Vương Như-Lai, Ứng-Cúng, Chánh-Biến-Tri, Minh-Hạnh-Túc, Thiện-Thệ, Thế-Gian-Giải, Vô-Thượng-Sỹ, Điều-Ngự Trượng-Phu, Thiên-Nhơn-Sư, Phật Thế-Tôn.

          Kiếp đó tên là Ly-Suy, nước đó tên là Đại-Thành. Đức Oai-Âm-Vương Phật trong đời đó vì hàng Trời, Người, A-tu-la mà nói pháp, vì người cầu Thanh-văn mà nói pháp Tứ-đế, thoát khỏi sanh, già, bịnh, chết, rốt ráo Niết-bàn; vì người cầu Bích-Chi-Phật mà nói pháp Mười-hai Nhơn-duyên; vì các Bồ-tát nhơn Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác mà nói sáu pháp Ba-la-mật rốt ráo trí-huệ của Phật.

          Đắc-Đại-Thế! Đức Oai-Âm-Vương Phật đó sống lâu bốn mươi vạn ức na-do-tha hằng-hà-sa kiếp, Chánh pháp trụ ở đời kiếp số như vi trần trong một Diêm-Phù-Đề, Tượng pháp trụ ở đời kiếp số như số vi trần trong bốn châu thiên hạ. Đức Phật đó lợi ích chúng sanh, vậy sau mới diệt độ. Sau khi Chánh pháp Tượng pháp diệt hết, trong cõi nước đó lại có Phật ra đời cũng hiệu là Oai-Âm-Vương Như-Lai, Ứng-Cúng, Chánh-Biến-Tri, Minh-Hạnh-Túc, Thiện-Thệ, Thế-Gian-Giải, Vô-Thượng-Sỹ, Điều-Ngự Trượng-Phu, Thiên-Nhơn-Sư, Phật Thế-Tôn, cứ thứ lớp như thế có hai muôn ức Đức Phật đều đồng một hiệu. 

          3. Đức Oai-Âm-Vương Như-Lai đầu hết diệt độ rồi, sau lúc Chánh pháp đã diệt, trong đời Tượng pháp những Tỳ-kheo tăng thượng-mạn có thế lực lớn.

          Bấy giờ, có vị Bồ-tát Tỳ-kheo tên Thường-Bất-Khinh. Đắc-Đại-Thế vì cớ gì tên là Thường-Bất-Khinh? Vì vị Tỳ-kheo đó phàm khi ngó thấy hoặc Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, hoặc Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, thảy đều lễ lạy khen ngợi mà nói rằng: "Tôi rất kính quý ngài chẳng dám khinh mạn. Vì sao? Vì quý ngài đều tu hành đạo Bồ-tát sẽ đặng làm Phật".

          Mà vị Tỳ-kheo đó chẳng chuyên đọc tụng Kinh điển, chỉ đi lễ lạy, nhẫn đến xa thấy hàng tứ chúng, cũng cố qua lễ lạy ngợi khen mà nói rằng: "Tôi chẳng dám khinh quý ngài, quý ngài đều sẽ làm Phật". Trong hàng tứ chúng có người lòng bất tịnh sanh giận hờn buông lời ác mắng nhiếc rằng: "Ông Vô trí Tỳ-kheo này từ đâu đến đây tự nói ta chẳng khinh ngài, mà thọ ký cho chúng ta sẽ đặng làm Phật, chúng ta chẳng dùng lời thọ ký hư dối như thế".

          Trải qua nhiều năm như vậy, thường bị mắng nhiếc chẳng sanh lòng giận hờn, thường nói: "Ngài sẽ làm Phật". Lúc nói lời đó, chúng nhơn hoặc lấy gậy cây ngói đá để đánh ném. Ông liền chạy tránh đứng xa mà vẫn to tiếng xướng rằng: "Ta chẳng dám khinh quý ngài, quý ngài đều sẽ thành Phật". Bởi ông thường nói lời đó, nên hàng Tăng thượng-mạn Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di gọi ông là Thường-Bất-Khinh.

          4. Vị Tỳ-kheo đó lúc sắp chết, nơi giữa hư không nghe trọn hai mươi nghìn muôn ức bài kệ Kinh Pháp-Hoa của đức Oai-Âm-Vương Phật đã nói thuở trước, nghe xong đều có thể thọ trì, liền đặng nhãn căn thanh-tịnh, nhĩ, tỹ, thiệt, thân cùng ý căn thanh-tịnh như trên. Đặng sáu căn thanh-tịnh đó rồi lại sống thêm hai trăm muôn ức na-do-tha tuổi, rộng vì người nói Kinh Pháp-Hoa đó.

          Lúc đó hàng Tăng thượng-mạn Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, khinh tiện vị đó đặt cho tên "Bất-Khinh" này, thấy vị đó đặng sức thần-thông lớn, sức nhạo thuyết biện sức đại thiện tịch(1) nghe vị đó nói pháp đều tin phục tùy tùng.

          Vị Bồ-tát đó giáo hóa nghìn muôn chúng khiến trụ trong Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác, sau khi mạng chung đặng gặp hai nghìn ức Phật đều hiệu Nhựt-Nguyệt-Đăng-Minh, ở trong pháp hội đó nói Kinh Pháp-Hoa này. Do nhơn duyên đó lại gặp hai nghìn ức Phật đồng hiệu là Vân-Tự-Tại-Đăng-Vương, ở trong pháp hội của các Đức Phật đó thọ trì, đọc tụng, vì hàng tứ chúng nói Kinh điển này, cho nên đặng mắt thanh-tịnh thường trên đó, tai mũi lưỡi thân cùng ý các căn thanh-tịnh, ở bốn chúng nói pháp lòng không sợ sệt.

          Đắc-Đại-Thế! Vị Thường-Bất-Khinh đại Bồ-tát đó cúng dường bao nhiêu Đức Phật như thế, cung kính tôn trọng ngợi khen, trồng các cội lành. Lúc sau lại gặp nghìn muôn ức Phật, cũng ở trong pháp hội các Đức Phật nói Kinh điển này, công đức thành tựu sẽ đặng làm Phật. 

          5. Đắc-Đại-Thế! Ý ông nghĩ sao? Thường-Bất-Khinh Bồ-tát thuở đó đâu phải người nào lạ, chính là thân Ta. Nếu Ta ở đời trước chẳng thọ trì đọc tụng Kinh này, vì người khác giải nói đó, thời chẳng có thể mau đặng Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác. Vì Ta ở chỗ các Đức Phật thuở trước thọ trì đọc tụng Kinh này vì người khác nói, nên mau đặng Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.

          6. Đắc-Đại-Thế! Thuở đó bốn chúng: Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, do lòng giận hờn khinh tiện Ta, nên trong hai trăm ức kiếp thường chẳng gặp Phật, chẳng nghe Pháp, chẳng thấy Tăng, nghìn kiếp ở địa ngục A-tỳ chịu khổ não lớn. Hết tội đó rồi lại gặp Thường-Bất-Khinh Bồ-tát giáo hóa đạo Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.

          Đắc-Đại-Thế! Ý ông nghĩ sao? Bốn chúng thường khinh vị Bồ-tát thuở đó đâu phải người nào lạ, chính là nay trong hội này bọn ông Bạt-Đà-Bà-La năm trăm vị Bồ-tát, bọn ông Sư-Tử-Nguyệt năm trăm vị Tỳ-kheo, bọn ông Ni-Tư-Phật năm trăm Ưu-bà-tắc, đều bất thối chuyển ở nơi đạo Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.

          Đắc-Đại-Thế! Phải biết Kinh Pháp-Hoa này rất lợi ích các vị đại Bồ-tát, có thể làm cho đến nơi đạo Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác. Cho nên các vị đại Bồ-tát sau khi Phật diệt độ phải thường thọ trì đọc tụng, giải nói, biên chép Kinh này.

          Khi đó, Đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:

       7. Thuở quá khứ có Phật

Hiệu là Oai-Âm-Vương

Sức trí thần vô-lượng

Dìu dắt tất cả chúng

Hàng Trời, Người, Long, Thần

Đều chung nhau cúng dường.

Sau khi Phật diệt độ

Lúc pháp muốn dứt hết

Có một vị Bồ-tát

Tên là Thường-Bất-Khinh.

Bấy giờ hàng tứ chúng

Chấp mê nơi các pháp

Thường-Bất-Khinh Bồ-tát

Qua đến chổ của họ

Mà nói với đó rằng:

Ta chẳng dám khinh Ngài

Quý Ngài tu đạo nghiệp

Đều sẽ đặng làm Phật.

Những người đó nghe rồi

Khinh chê thêm mắng nhiếc

Thường-Bất-Khinh Bồ-tát

Đều hay nhẫn thọ đó.

Tội Bồ-tát hết rồi

Đến lúc gần mạng chung

Đặng nghe Kinh pháp này

Sáu căn đều thanh-tịnh

Vì sức thần thông vậy

Sống lâu thêm nhiều tuổi

Lại vì các hạng người

Rộng nói Kinh pháp này.

Các chúng chấp nơi pháp

Đều nhờ Bồ-tát đó

Giáo hóa đặng thành tựu

Khiến trụ nơi Phật đạo

Thường-Bất-Khinh mạng chung

Gặp vô số Đức Phật

Vì nói Kinh này vậy

Đặng vô-lượng phước đức

Lần lần đủ công đức

Mau chứng thành Phật đạo.

Thuở đó Thường-Bất-Khinh

Thời chính là thân Ta

Bốn bộ chúng khi ấy

Những người chấp nơi pháp

Nghe Thường-Bất-Khinh nói:

Ngài sẽ đặng làm Phật

Do nhờ nhơn duyên đó

Mà gặp vô số Phật,

Chính trong pháp hội này

Năm trăm chúng Bồ-tát

Và cùng bốn bộ chúng

Thanh tín nam nữ thảy

Nay ở nơi trước Ta

Nghe Kinh Pháp-Hoa đó.

Ta ở trong đời trước

Khuyên những hạng người đó

Nghe thọ Kinh Pháp-Hoa

Là pháp bậc thứ nhứt

Mở bày dạy cho người

Khiến trụ nơi Niết-Bàn

Đời đời thọ trì luôn

Những Kinh điển như thế.

Trải ức ức muôn kiếp

Cho đến bất khả nghì

Lâu lắm mới nghe đặng

Kinh Diệu-Pháp-Hoa này.

Trải ức ức muôn kiếp

Cho đến bất khả nghì

Các đức Phật Thế-Tôn

Lâu mới nói Kinh này

Cho nên người tu hành

Sau khi Phật diệt độ

Nghe Kinh pháp như thế

Chớ sinh lòng nghi hoặc.

Nên phải chuyên một lòng

Rộng nói Kinh điển này

Đời đời đặng gặp Phật

Mau chứng thành Phật đạo.


 

Thích nghĩa: 

(1)            ĐẠI THIỆN TỊCH : Thiện = lành, Tịch tịnh = vắng bặt. Tức là môn thiền định vô-lậu lớn.