QUYỂN
THỨ HAI
Đời Diêu Tần ngài
Tam-Tạng Pháp-Sư Cưu-Ma-La-Thập vâng chiếu dịch. Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Việt
Dịch
KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
PHẨM "TÍN GIẢI"(1) THỨ TƯ
1. Lúc bấy
giờ, các ngài Huệ-Mạng Tu-Bồ-Đề, Đại Ca-Chiên-Diên, Đại Ca-Diếp, Đại
Mục-Kiền-Liên, từ nơi Đức Phật nghe pháp chưa từng có. Đức Thế-Tôn dự ghi
cho ngài Xá-Lợi-Phất sẽ thành Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác, sanh lòng hy
hữu hớn hở vui mừng, liền từ chổ ngồi đứng dậy sửa y phục trịch bày vai hữu,
gối hữu chấm đất, một lòng chắp tay cúi mình cung kính chiêm ngưỡng dung
nhan Phật mà bạch cùng Phật rằng: "Chúng con ở đầu trong hàng Tăng, tuổi đều
già lụn, tự cho đã được Niết-bàn không kham nhiệm gì nữa, chẳng còn thẳng
cầu thêm đạo Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác".
Đức
Thế-Tôn thuở trước nói pháp đã lâu, lúc đó chúng con ngồi nơi tòa thân thể
mỏi mệt, chỉ nhớ nghĩ ba pháp: Không, Vô tướng, Vô tác, đối với các pháp du
hý thần-thông, tịnh cõi nước Phật, độ thoát chúng sanh của Bồ-tát, lòng
chúng con không ưa thích.
Vì sao?
Đức Thế-Tôn khiến chúng con ra khỏi ba cõi đặng chứng Niết-bàn, lại nay đây
chúng con tuổi đã già nua ở nơi đạo Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác của Phật
dạy Bồ-tát không hề sanh một niệm ưa thích.
Chúng con
hôm nay ở trước Phật nghe thọ ký cho Thanh-văn sẽ đặng Vô-thượng Chánh-đẳng
Chánh-giác lòng rất vui mừng đặng pháp chưa từng có, Chẳng ngờ hôm nay bổng
nhiên đặng pháp hy hữu, tự rất mừng may đặng lợi lành lớn, vô-lượng trân báu
chẳng tìm cầu mà tự đặng.
2. Thế-Tôn
chúng con hôm nay xin nói thí dụ đễ chỉ rõ nghĩa đó.
Thí như có
người tuổi thơ bé, bỏ cha trốn đi qua ở lâu nơi nước khác, hoặc mười, hai
mươi đến năm mươi năm; người đó tuổi đã lớn lại thêm nghèo cùng khốn khổ,
rong ruổi bốn phương để cầu đồ mặc vật ăn, dạo đi lần lần tình cờ về bổn
quốc.
Người cha
từ trước đến nay, tìm con không đặng bèn ở lại tại một thành trong nước đó.
Nhà ông giàu lớn của báu vô lượng, các kho đụn, vàng, bạc, lưu-ly, san-hô,
hổ-phách, pha-lê, châu v.v... thảy đều đầy tràn; tôi tớ, thần tá, lại, dân,
rất đông, voi, ngựa, xe cộ, bò, dê nhiều vô số. Cho vay thâu vào lời lãi
khắp đến nước khác, khách thương buôn bán cũng rất đông nhiều.
Bấy giờ,
gã nghèo cùng kia dạo đến các tụ lạc, trải qua xóm làng, lần hồi đến nơi
thành của người cha ở.
Người cha
hằng nhớ con, cùng con biệt-ly hơn năm mươi năm mà ông vẫn chưa từng đối với
người nói việc như thế, chỉ tự suy nghĩ lòng rất ăn năn. Ông tự nghĩ, già
nua và có nhiều của cải, vàng bạc, trân báu, kho đụn tràn đầy, không có con
cái, một mai mà chết mất thời của cải tản thất không người giao phó. Cho nên
ân cần nhớ luôn đến con. Ông lại nghĩ: nếu ta gặp đặng con ủy phó của cải,
thản nhiên khoái lạc không còn sầu lo.
3. Thưa
Thế-Tôn! Bấy giờ gã cùng tử làm thuê làm mướn lần hồi tình cờ đến nhà người
cha bèn đứng lại bên cửa, xa thấy cha ngồi giường sư tử, ghế báu đỡ chân,
các hàng Bà-la-môn, Sát-đế-lợi, Cư-sĩ đều cung kính bao quanh. Trên thân ông
đó dùng chuỗi ngọc chơn châu giá trị nghìn vạn để trang nghiêm, kẻ lại, dân,
tôi tớ, tay cầm phất trần trắng đứng hầu hai bên. Màn báu che trên, những
phan đẹp thòng xuống, nước thơm rưới đất, rải các thứ danh hoa, các vật báu
chưng bày, phát ra, thâu vào, lấy, cho v.v... có các sự nghiêm sức dường ấy,
oai đức rất tôn trọng.
Gã cùng tử thấy cha có lực thế lớn liền sanh lòng lo sợ, hối hận về
việc đến nhà này, nó thầm nghĩ rằng: "Ông này chắc là vua, hoặc là đồng bực
vua, chẳng phải là chổ của ta làm thuê mướn đặng tiền vật.
Chẳng bằng ta qua đến xóm nghèo có chổ cho ta ra sức để đặng đồ mặc
vật ăn, nếu như ta đứng lâu ở đây hoặc rồi họ sẽ bức ngặt ép sai ta làm". Gã
nghĩ như thế rồi, liền chạy mau đi thẳng.
4. Khi đó,
ông Trưởng-giả ngồi nơi tòa sư tử thấy con bèn nhớ biết, lòng rất vui mừng
mà tự nghĩ rằng: "Của cải kho tàng của ta nay đã có người giao phó rồi, ta
thường nghĩ nhớ đứa con này làm sao gặp đặng, nay bỗng nó tự đến rất vừa chỗ
muốn của ta, ta dầu tuổi già vẫn còn tham tiếc". Ông liền sai người hầu cận
đuổi gấp theo bắt lại.
Lúc ấy, kẻ
sứ giả chạy mau qua bắt, gã cùng tử kinh ngạc lớn tiếng kêu oan: "Tôi không
hề xúc phạm, nhân sao lại bị bắt?" Kẻ sứ giả bắt đó càng gấp cưỡng dắt đem
về. Khi đó gã cùng tử tự nghĩ không tội chi mà bị bắt bớ đây chắc định phải
chết, lại càng sợ sệt mê ngất ngã xuống đất.
Người cha
xa thấy vậy bèn nói với kẻ sứ giả rằng: "Không cần người đó, chớ cưỡng đem
đến, lấy nước lạnh rưới trên mặt cho nó tỉnh lại, đừng nói chi với nó".
Vì sao?
Cha biết con mình chí ý hạ liệt, tự biết mình giàu sang làm khiếp sợ cho
con. Biết chắc là con rồi mà dùng phương tiện chẳng nói với người khác biết
là con mình. Kẻ sứ giả nói với cùng tử: "Nay ta thả ngươi đi đâu tùy ý".
Gã cùng tử
vui mừng đặng điều chưa từng có, từ dưới đất đứng dậy, qua đến xóm nghèo để
tìm cầu sự ăn mặc.
5. Bấy giờ
ông Trưởng-giả toan tính dụ dẫn người con mà bày chước phương tiện, mật sai
hai người, hình sắc tiều tụy không có oai đức: "Hai người nên qua xóm kia từ
từ nói với gã cùng tử, nơi đây có chỗ làm trả giá gấp bội. Gã cùng tử nếu
chịu thời dắt về đây khiến làm. Nếu nó có hỏi muốn sai làm gì? Thời nên nói
với nó rằng: "Thuê người hốt phân, chúng ta hai người cũng cùng ngươi chung
nhau làm". Khi đó hai người sứ liền tìm gã cùng tử, rồi thuật đủ việc như
trên.
6. Bấy giờ
gã cùng tử trước hỏi lấy giá cả liền đến hốt phân. Người cha thấy con,
thương xót và quái lạ. Lại một ngày khác ông ở trong cửa sổ xa thấy con ốm o
tiều tụy, phân đất bụi bậm dơ dáy không sạch. Ông liền cổi chuỗi ngọc, áo
tốt mịn màng cùng đồ trang sức, lại mặc áo thô rách trỉn dơ, bụi đất lấm
thân, tay mặt cầm đồ hốt phân, bộ dạng đáng nể sợ, bảo những người làm rằng:
"Các ngươi phải siêng làm việc chớ nên lười nghỉ!" Dùng phương tiện đó đặng
đến gần người con.
Lúc sau
lại bảo con rằng: "Gã nam tử này! Ngươi thường làm ở đây đừng lại đi nơi
khác, ta sẽ trả thêm giá cho ngươi, những đồ cần dùng như loại bồn, chậu,
gạo, bột, muối, dấm, ngươi chớ tự nghi ngại. Cũng có kẻ tớ già hèn hạ, nếu
cần ta cấp cho, nên phải an lòng, ta như cha của ngươi chớ có sầu lo".
Vì sao? Vì
ta tuổi tác già lớn mà ngươi thì trẻ mạnh, ngươi thường trong lúc làm việc
không lòng dối khi trể nải giận hờn nói lời thán oán, đều không thấy ngươi
có các điều xấu đó như các người làm công khác. Từ ngày nay nhẫn sau như con
đẻ của ta. Tức thời Trưởng-giả lại đặt tên cho cùng tử gọi đó là "con".
Khi đó gã
cùng tử, dầu mừng việc tình cờ đó song vẫn còn tự cho mình là khách, là
người làm công hèn, vì cớ đó mà trong hai mươi năm thường sai hốt phân, sau
đó lòng gã mới lần thể tin ra vào không ngại sợ, nhưng chổ gã ở vẫn nguyên
chỗ cũ.
7. Thế-Tôn!
Bấy giờ Trưởng-giả có bịnh, tự biết mình không bao lâu sẽ chết mới bảo cùng
tử rằng: "Ta nay rất nhiều vàng bạc, trân báu, kho đụn tràn đầy, trong đó
nhiều ít chỗ đáng xài dùng ngươi phải biết hết đó. Lòng ta như thế, ngươi
nên thể theo ý ta. Vì sao? Nay ta cùng ngươi bèn là không khác, nên gắng
dụng tâm chớ để sót mất".
Khi ấy
cùng tử liền nhận lời bảo, lãnh biết các của vật, vàng, bạc, trân báu và các
kho tàng, mà trọn không có ý mong lấy của đáng chừng bữa ăn, chỗ của gã ở
vẫn tại chổ cũ, tâm chí hạ liệt cũng chưa bỏ được.
8. Lại trải
qua ít lâu sau, cha biết ý chí con lần đã thông thái trọn nên chí lớn, tự
chê tâm ngày trước. Đến giờ sắp chết, ông gọi người con đến và hội cả Thân
tộc, Quốc vương, quan Đại thần, dòng Sát-lợi, hàng Cư-sĩ, khi đã nhóm xong,
ông liền tự tuyên rằng: "Các ngài nên rõ, người này là con ta, của ta sanh
ra, ngày trước trong thành nọ, bỏ ta trốn đi, nổi trôi khổ sở, hơn năm mươi
năm, nó vốn tên ấy, còn ta tên ấy. Xưa ta ở tại thành này lòng lo lắng tìm
kiếm, bỗng ở nơi đây gặp đặng nó. Nó thiệt là con ta, ta thiệt là cha nó.
Nay ta có tất cả bao nhiêu của cải, đều là của con ta có, trước đây của cải
cho ra thâu vào, con ta đây coi biết".
Thế-Tôn!
Khi đó gã cùng tử nghe cha nói như thế, liền rất vui mừng được điều chưa
từng có, mà nghĩ rằng: "Ta vốn không có lòng mong cầu, nay kho tàng báu này
tự nhiên mà đến".
9. Thế-Tôn!
Ông phú Trưởng-giả đó là Đức Như-Lai, còn chúng con đều giống như con của
Phật. Đức Như-Lai thường nói chúng con là con.
Thưa
Thế-Tôn! Chúng con vì ba món khổ(2)
nên ở trong sanh tử chịu các sự đau đớn mê lầm không hiểu biết,
ưa thích các pháp Tiểu-thừa. Ngày nay Đức Thế-Tôn khiến chúng con suy nghĩ
dọn trừ những phân dơ các pháp hí luận(3).
Chúng
con ở trong đó siêng năng tin tấn đặng đến Niết-bàn, cái giá một ngày đã
đặng đây rồi, lòng rất vui mừng tự cho là đủ, mà tự nói rằng: "Ở trong pháp
của Phật, do siêng năng tin tấn nên chỗ đặng rộng nhiều".
Nhưng đức
Thế-Tôn trước biết chúng con lòng ưa muốn sự hèn tệ, ham nơi pháp Tiểu-thừa,
chúng con bèn bị Phật buông bỏ chẳng vì phân biệt rằng: “Các ông sẽ có phần
bửu tàng tri kiến của Như-Lai”.
Đức
Thế-Tôn dùng sức phương tiện nói bày trí-huệ của Như-Lai. Chúng con theo
Phật đặng giá Niết-bàn một ngày, cho là đặng nhiều rồi, đối với pháp Đại
thừa này không có chí cầu. Chúng con lại nhơn trí-huệ của Phật, vì các vị
Bồ-tát mà chỉ bày diễn nói, nhưng chính tự mình lại không có chí muốn nơi
pháp đó.
Vì sao?
Đức Phật biết chúng con ưa nơi pháp Tiểu-thừa, nên dùng sức phương tiện
thuận theo chúng con mà nói pháp, chúng con không tự biết thật là Phật tử.
Ngày nay chúng con mới biết đức Thế-Tôn ở nơi trí-huệ của Phật không có lẫn
tiếc.
Vì sao?
Chúng con từ xưa đến nay thật là Phật tử mà chỉ ưa nơi pháp Tiểu thừa, nếu
chúng con có tâm ham Đại thừa, thời Phật vì chúng con mà nói pháp Đại thừa.
Ở trong Kinh này chỉ nói pháp Nhứt thừa. Lúc xưa Đức Phật ở trước Bồ-tát chê
trách Thanh-Văn ham pháp Tiểu thừa.
Nhưng đức
Phật thiệt dùng Đại thừa để giáo hóa, vì thế nên chúng con nói vốn không có
lòng mong cầu mà nay báu lớn của đấng Pháp-Vương tự nhiên đến, như chổ nên
đặng của Phật tử đều đã đặng đó.
Bấy giờ
ngài Ma-Ha Ca-Diếp muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
10.
Chúng con ngày hôm nay
Nghe âm giáo của Phật
Lòng hớn hở mừng rỡ
Đặng pháp chưa từng có.
Phật nói hàng Thanh-Văn
Sẽ đặng thành quả Phật
Đống châu báu vô thượng
Chẳng cầu tự nhiên đặng.
Ví như gã đồng tử
Thơ bé không hiểu biết
Bỏ cha trốn chạy đi
Đến cõi nước xa khác
Nổi trôi khắp nước ngoài
Hơn năm mươi năm dài.
Cha gã lòng buồn nhớ
Kiếm tìm khắp bốn phương
Kiếm tìm đó đã mỏi
Liền ở lại một thành
Xây dựng nên nhà cửa
Năm món dục tự vui.
Nhà ông giàu có lớn
Nhiều những kho vàng, bạc
Xa-cừ, ngọc mã-não
Chơn-châu, ngọc lưu-ly
Voi, ngựa cùng trâu, dê
Kiệu, cáng đủ xe cộ
Ruộng đất và tôi tớ
Nhơn dân rất đông nhiều.
Xuất nhập thâu lời lãi
Bèn khắp đến nước khác,
Khách thương người buôn bán
Không xứ nào không có,
Nghìn muôn ức chúng hội
Vây quanh cung kính ông,
Thường được bực vua chúa
Mến yêu nhớ tưởng đến,
Các quan, hạng hào tộc
Đều cũng đồng tôn trọng.
Vì có các sự duyên
Người đến lui rất đông,
Giàu mạnh như thế đó
Có thế lực rất lớn,
Mà tuổi đã già nua
Lại càng buồn nhớ con,
Ngày đêm luống suy nghĩ
Giờ chết toan sắp đến
Con thơ dại bỏ ta
Hơn năm mươi năm tròn.
Các của vật kho tàng
Sẽ phải làm thế nào?
11.
Bấy giờ gã cùng tử
Đi tìm cầu ăn mặc
Ấp nầy đến ấp khác
Nước này sang nước nọ,
Hoặc có khi đặng của
Hoặc có lúc không đặng,
Đói thiếu hình gầy gò
Thân thể sanh ghẻ lác.
Lần lựa đi trải qua
Đến thành cha gã ở
Xoay vần làm thuê mướn
Bèn đến trước nhà cha.
Lúc ấy ông Trưởng-giả
Đang ở trong nhà ông
Giăng màn châu-báu lớn
Ngồi tòa sư-tử cao
Hàng quyến thuộc vây quanh
Đông người đứng hầu hạ,
Hoặc có người tính toán
Vàng, bạc, cùng vật báu
Của cải ra hoặc vào
Biên chép ghi giấy tờ.
Gã cùng tử thấy cha
Quá mạnh, giàu, tôn nghiêm
Cho là vị quốc vương
Hoặc là đồng bực vua,
Kinh sợ tự trách thầm
Tại sao lại đến đây?
Lại thầm tự nghĩ rằng:
Nếu ta đứng đây lâu
Hoặc sẽ bị bức ngặt
Ép buộc sai khiến làm.
Suy nghĩ thế đó rồi
Rảo chạy mà đi thẳng
Hỏi thăm xóm nghèo nàn
Muốn qua làm thuê mướn.
12.
Lúc bấy giờ Trưởng-giả
Ngồi trên tòa sư-tử
Xa trông thấy con mình
Thầm lặng mà ghi nhớ,
Ông liền bảo kẻ sứ
Đuổi theo bắt đem về.
Gã cùng tử sợ kêu
Mê ngất ngã trên đất,
Người này theo bắt tôi
Chắc sẽ bị giết chết,
Cần gì đồ ăn mặc
Khiến tôi đến thế này!
Trưởng-giả biết con mình
Ngu dại lòng hẹp hèn
Chẳng chịu tin lời ta
Chẳng tin ta là cha.
Ông liền dùng phương tiện
Lại sai hai người khác
Mắt chột, thân lùn xấu
Hạng không có oai đức!
Các ngươi nên bảo nó
Rằng ta sẽ thuê nó
Hốt dọn các phân nhơ
Trả giá bội cho nó.
Gã cùng tử nghe rồi
Vui mừng theo sứ về
Vì dọn các phân nhơ
Sạch sẽ các phòng nhà.
Trưởng-giả trong cửa sổ
Thường ngó thấy con mình
Nghĩ con mình ngu dại
Ưa thích làm việc hèn.
Lúc đó ông Trưởng-giả
Mặc y phục cũ rách
Tay cầm đồ hốt phân
Qua đến chổ con làm
Phương tiện lần gần gũi
Bảo rằng: ráng siêng làm!
Đã thêm giá cho ngươi
Và cho dầu xoa chân
Đồ ăn uống đầy đủ
Thêm đệm chiếu đầy ấm.
Cặn kẻ nói thế này:
Ngươi nên siêng làm việc!
Rồi lại dịu dàng bảo
Như con thiệt của ta.
3.
Ông Trưởng-giả có trí
Lần lần cho ra vào
Trải qua hai mươi năm
Coi sóc việc trong nhà,
Chỉ cho biết vàng, bạc,
Ngọc trân-châu, pha-lê
Các vật ra hoặc vào
Đều khiến gã biết rõ.
Gã vẫn ở ngoài cửa
Nương náo nơi am tranh
Tự nghĩ phận nghèo nàn
Ta không có vật đó.
Cha biết lòng con mình
Lần lần đã rộng lớn
Muốn giao tài vật cho
Liền nhóm cả thân tộc
Quốc vương các đại thần
Hàng Sát-lợi, Cư-sĩ
Rồi ở trong chúng này
Tuyên nói chính con ta
Bỏ ta đi nước khác
Trải hơn năm mươi năm,
Từ gặp con đến nay
Đã hai mươi năm rồi,
Ngày trước ở thành kia
Mà mất đứa con này,
Ta đi tìm khắp nơi
Bèn đến ngụ nơi đây,
Phàm của cải ta có
Nhà cửa cùng nhân dân
Thảy đều phó cho nó
Mặc tình nó tiêu dùng.
Người con nhớ xưa nghèo
Chí ý rất kém hèn
Nay ở nơi cha mình
Đặng quá nhiều châu báu
Và cùng với nhà cửa
Gồm tất cả tài vật,
Lòng rất đỗi vui mừng
Đặng điều chưa từng có.
14.
Đức Phật cũng như thế
Biết con ưa Tiểu thừa
Nên chưa từng nói rằng
Các ngươi sẽ thành Phật,
Mà chỉ nói chúng con
Đặng có đức Vô-lậu
Trọn nên quả Tiểu thừa
Hàng Thanh-văn đệ tử.
Đức Phật bảo chúng con
Nói đạo pháp Tối thượng
Người tu tập pháp này
Sẽ đặng thành Phật quả.
Chúng con vâng lời Phật
Vì các Bồ-tát lớn
Dùng các món nhơn duyên
Cùng các môn thí-dụ
Bao nhiêu lời lẽ hay
Để nói đạo Vô-thượng.
Các hàng Phật tử thảy
Từ nơi con nghe pháp
Ngày đêm thường suy-gẫm
Tinh-tấn siêng tu tập,
Bấy giờ các đức Phật
Liền thọ-ký cho kia:
Các ông ở đời sau
Sẽ đặng thành Phật đạo.
Pháp mầu rất bí tàng
Của tất cả các Phật
Chỉ để vì Bồ-tát
Mà dạy việc thiệt đó,
Nhưng chẳng vì chúng con
Nói pháp chơn yếu này.
Như gã cùng tử kia
Đặng gần bên người cha
Dầu lãnh biết các vật
Nhưng lòng chẳng mong cầu.
Chúng con dầu diễn nói
Tạng pháp báu của Phật
Tự mình không chí nguyện
Cũng lại như thế đó.
15.
Chúng con diệt bề trong(4)
Tự cho là đã đủ
Chỉ xong được việc này
Lại không biết việc khác.
Chúng con dầu có nghe
Pháp tịnh cõi nước Phật
Cùng giáo hóa chúng sanh
Đều không lòng ưa vui.
Như thế là vì sao?
Vì tất cả các pháp
Thảy đều là không lặng
Không sanh cũng không diệt
Không lớn cũng không nhỏ
Vô-lậu và Vô-vi
Suy nghĩ thế đó rồi
Chẳng sanh lòng ưa muốn.
Chúng con đã từ lâu
Đối với trí-huệ Phật
Không tham không ưa thích
Không lại có chí nguyện,
Mà đối với pháp mình
Cho đó là rốt ráo.
Chúng con từ lâu nay
Chuyên tu tập Pháp không
Đặng thoát khỏi hoạn nạn
Khổ não của ba cõi
Trụ trong thân rốt sau
Hữu-dư-y Niết-bàn(5)
Đức Phật dạy bảo ra
Chứng đặng đạo chẳng luống
Thời là đã có thể
Báo được ơn của Phật.
Chúng con dầu lại vì
Các hàng Phật tử thảy
Tuyên nói pháp Bồ-tát
Để cầu chứng Phật đạo,
Mà mình đối pháp đó
Trọn không lòng mong muốn
Đấng đạo sư buông bỏ
Vì xem biết lòng con
Ban đầu không khuyên gắng
Nói những lợi có thiệt,
Như ông Trưởng-giả giàu
Biết con chí kém hèn
Bèn dùng sức phương tiện
Để hòa phục tâm con
Vậy sau mới giao phó
Tất cả tài vật báu,
Đức Phật cũng thế đó
Hiện ra việc ít có
Biết con ưa Tiểu thừa
Bèn dùng sức phương tiện
Điều phục tâm của con
Rồi mới dạy trí lớn.
Chúng con ngày hôm nay
Được pháp chưa từng có
Chẳng phải chổ trước mong
Mà nay tự nhiên được
Như gã cùng tử kia
Đặng vô lượng của báu.
16.
Thế-Tôn! Chúng con nay
Đặng đạo và chứng quả
Ở nơi pháp Vô-lậu
Đặng huệ nhãn thanh-tịnh.
Chúng con từ lâu nay
Gìn tịnh giới Phật chế
Mới ở ngày hôm nay
Đặng hưởng quả báo đó,
Trong pháp của Pháp-Vương
Lâu tu hành phạm hạnh
Ngày nay được Vô-lậu
Quả báo lớn Vô thượng.
Chúng con ngày hôm nay
Mới thiệt là Thanh-văn
Đem tiếng đạo của Phật
Cho tất cả điều nghe.
Chúng con ngày hôm nay
Thiệt là A-la-hán
Ở nơi các thế gian
Trời, Người và Ma, Phạm,
Khắp ở trong chúng đó
Đáng lãnh của cúng dường.
Ơn lớn của Thế-Tôn
Đem việc ít có này
Thương xót dạy bảo cho
Làm lợi ích chúng con
Trải vô lượng ức kiếp
Ai có thể đền được.
Tay lẫn chân cung cấp
Đầu đảnh lễ cung kính
Tất cả đem cúng dường
Đều không thể đền đặng.
Hoặc dùng đầu đội Phật
Hai vai cùng cõng vác
Trong kiếp số hằng sa
Tận tâm mà cung kính,
Lại đem dâng đồ ngon
Y phục báu vô-lượng
Và các thứ đồ nằm
Cùng các món thuốc thang
Gỗ Ngưu-đầu, Chiên-đàn
Và các vật trân báu
Để dựng xây tháp miếu
Y báu lót trên đất
Như các việc trên đây
Đem dùng cúng dường Phật
Trải số kiếp hằng sa
Cũng không đền đáp được.
Các Phật thật ít có
Đấng vô lượng vô biên
Đến bất khả tư nghì
Đủ sức thần thông lớn,
Bậc Vô-lậu Vô-vi
Là vua của các pháp
Hay vì kẻ hạ liệt
Nhẫn việc cao thượng đó,
Hiện lấy tướng phàm phu
Tùy cơ nghi dạy nói.
Các Phật ở nơi Pháp
Đặng sức rất tự tại
Biết các hàng chúng sanh
Có những điều ưa muốn
Và chí lực của nó
Theo sức nó kham nhiệm
Dùng vô lượng thí-dụ
Mà vì chúng nói pháp,
Tùy theo các chúng sanh
Trồng căn lành đời trước
Lại biết đã thành thục
Hay là chưa thành thục
Suy lường những điều đó
Phân biệt biết rõ rồi
Ở nơi đạo nhứt thừa
Tùy cơ nghi nói ba.
KINH DIỆU-PHÁP LIÊN-HOA
QUYỂN THỨ HAI
Bậc thượng căn lãnh ngộ, hàng trung hạ nổi nghi, mở quyền bày thật
hội ba thời. Pháp mầu tuyệt sự nói suy, của báu không riêng tư, toàn giao
phó cho con nhà.
Nam mô Pháp-Hoa Hội Thượng Phật Bồ-tát.
(3 lần)
Đức Như-Lai dụ nói ba cõi làm nhà, ngoài cửa ba cõi bày ba thứ xe,
các con đua giành ồn ào, Trưởng-giả mừng khoe, thọ-ký quả Phật không sai.
Nam mô Vị-Lai Hoa-Quang Phật
(3 lần)
___________________
Thích nghĩa:
(1) TÍN-GIẢI: Tín: Lòng tin, Giải: Hiểu rõ.
(2) BA MÓN KHỔ: Khổ khổ, hành khổ, hoại khổ.
(3) HÍ LUẬN: Lời nói suông không sự thật, đồng nghĩa với hư-vọng.
(4) DIỆT BỀ TRONG: Diệt lòng phiền não: 1- Kiến sở đoạn. 2- Tư sở đoạn.
(5) HỮU-DƯ-Y NIẾT-BÀN:
Hữu-Dư-Y: Thân người hiện còn thừa lại rốt sau cả.
Niết-Bàn: Tịch tịnh, viên tịch, nghĩa là vắng bặt.
(Còn vọng
động phiền-não là còn tạo nghiệp thọ báo sanh tử. Dứt hẳn vọng động phiền
não, khỏi báo sanh tử, yên lặng nhàn vui nên gọi là Niết-bàn).
|